Yêu Hồ Đế Quân

Chương 21: Hồ Tộc Gặp Nạn


Thủ vệ cười nói để Hàn Hạo đi vào mấy hôm nay quả thật không yên bình chân thành nhắc nhở Hàn Hạo rồi mới để cho qua..

"Lang Tộc cùng Sư Tộc quy mô tấn công Hồ Tộc sao?".

Hàn Hạo giật mình nói thầm hắn không ngờ một trong ngũ đại tộc của Man Hoang lại suy bại đến mức này..

"mà thôi Hồ Tộc cũng không liên quan đến ta bận tâm làm gì..?."

Hàn Hạo lắc đầu nói nhẹ nhặt lấy cây cành cây ven đường giả dạng bị thương đi tiếp...

"không ngờ ta Hồ Tộc lại bị nho nhỏ Lang Tộc cùng Sư Tộc xâm lấn..".

Bên tửu quán một người trung niên cầm chén rượu nói với mọi người giọng mang theo vài phần tức giận.

"đúng vậy chúng ta là một trong ngũ đại tộc làm sao để bọn chúng khinh nhờn được..".

Một người khác cũng khẳng khái đứng dậy tán đồng nói.

"nhưng từ khi trận chiến thời thượng cổ chấm dứt Hồ Tộc suy yếu bây giờ không còm ai có thể đột phá Thánh Cảnh nữa rồi..".

Nam tử kia buồn bực nói.

"haiz..".

Mọi người đều thở dài lắc đầu.

"không ngờ Hồ Tộc đã suy yếu thế tính ra bây giờ chỉ còn hai Thánh Cảnh là hai vị đại ,nhị trưởng lão Đại La Kim Tiên tính cả Bạch Thiển còn lại hơn trăm,Kim Tiên nghìn người,Thiên Tiên cùng Chân Tiên tính vạn Phàm Cảnh thì nhiều vô số..".

Hàn Hạo đứng ngòai cửa tựa lưng vào tường lầm bầm tính sơ lược về lực lượng của Hồ Tộc so sánh ra cùng thượng cổ thì Hồ Tộc đã suy yếu quá rồi.

"Lang Tộc cùng Sư Tộc tiến đánh Hồ Tộc đại khái từ ba hôm trước bây giờ đã ở ba vạn dặm phía tây..".

Hàn Hạo lắc nhè đầu hắn lại sắp thấy cảnh chém giết nhà tan cửa nát máu chảy thành sông.

"thế đạo luân hồi a..".

Hàn Hạo nói nhẹ rồi chậm dãi đi...

"cô cô ta đã về rồi..".

Phượng Cửu chạy vào cung điện cười tươi như đóa phù dung nói.

"Cửu nhi ngươi không sao chứ hại cô cô lo lắng nửa ngày..".
Bạch Thiển cầm tay Phượng Cửu lo lắng nói .

"cô cô chỉ là một Kim Tiên Cảnh Lang Yêu truy sát ta..".

Phượng Cửu ấp úng nói.

"cái gì Lang Yêu cũng dám động đến cháu gái ta nghĩ sống dài rồi sao..".

Bạch Thiển tức giận sinh khí nói.

"cô cô ta ta không sao cũng may có người đi ngang qua tương trợ ta mới thóat được..".

Phượng Cửu cười nói mắt nhìn Bạch Thiển sợ nàng tức giận.

"thật sao?".

Bạch Thiển nửa tin nửa ngờ nói.

"thật mà cô cô huynh ấy rất bản lĩnh a..vung tay một phát là đóng băng Lang Yêu rồi đi lại vô tư trong không gian..thật là sóai a..".

Phượng Cửu cười ôm lấy tay Bạch Thiển nói.

"đóng băng??".

Bạch Thiển giật mình hỏi.

"đúng vậy cô cô huynh ấy còn hỏi thăm sức khỏe của hai vị cô cô nữa..".

Phượng Cửu cười nhẹ nói.

"hả..".

Bạch Thiển giật mình ngẩn người ra hỏi.

"tướng mạo của huynh ấy thế nào?".

"cô cô người này quá kỳ quái người mặc áo vải thô tóc để dài che cả khuôn mặt ta đều nhìn không rõ..".
Phượng Cửu có chút u óan khi nhớ về Hàn Hạo nói.

"cô cô quen người này..?".

"không phải có lẽ ta nhận lầm người..".
Bạch Thiển lắc đầu nói.

"được rồi chúng ta còn phải đi chuẩn bị khai chiến với Lang Tộc và Sư Tộc nữa con đi Thiên Quang Động mời sư phụ ta đến cứu viện nhớ chưa..".

Bạch Thiển nhìn phương xa lẳng lặng nói.

"vâng con đi liền..".

Phượng Cửu cười tươi nhanh nhẹn chạy đi.

"có thật là chàng không?."

Bạch Thiển đứng một mình tay cầm chặt Côn Lôn Hư nói một mình.

"ngươi cút ra...".

"bịch..".

Một bóng người bị đạp ngã xuống đất lăn đi mấy vòng miệng chảy vệt máu dài...

"tên ăn mày khốn kiếp dám cản đường thiếu gia nhà ta muốn chết sao?".

Kim giáp hộ vệ lớn tiếng nói tay chân quyền cước không ngừng bắt chuyện với tên ăn mày dưới đất..
Mọi người nhìn thấy đều giận giữ quát mắng đám người kia.
"tên khốn kia chính là cháu trai của đại trưởng lão quả thật vô pháp vô thiên mà người kia chỉ không may đi qua cũng bị đánh..thật là làm người ta thương tâm mà..".

"đủ rồi..".

Bỗng có tiếng nói vang lên..
Mọi người tránh ra nhường đường là một nữ nhân mặc bạch y chiến bào tay cầm một cây quạt bằng ngọc đi đến.

"ngươi là cháu trai duy nhất của đại trưởng lão...".

"Đế Quân người này cản đường ta chỉ là một ăn mày rách rưới lại dám làm vậy nếu không đánh thì mất uy nghiêm của Hồ Tộc chúng ta..".

Nam tử ánh mắt giảo họat vừa nhìn thấy Bạch Thiển thì dục vọng trỗi dậy ánh mắt thật kinh tởm rồi hắn giả bộ cung kính nói.

"người đâu xem thương thế người kia..".

Bạch Thiển lạnh lùng để cho hộ vệ xem thương thế của tên ăn mày nhìn trước mặt thiếu niên kia thì một chưởng đánh ra..

"bốp..!!~~".

"a..!!~~".

Thiếu niên kia bị đánh bay ngã đập vào bức tường gần đấy .

"phốc..!!~".
Thiếu niên nôn ra ngụm máu .

"từ nay ngươi còn dám lộng quyền gia gia ngươi cũng không cứu được ngươi đâu..".

Bạch Thiển giận giữ quát.

"bẩm Hồ Đế người này..không có thương tích..".

Hộ vệ giật mình kinh hãi hắn như nằm mộng đi đến người Bạch Thiển nói nhẹ.

"cái gì?".

Bạch Thiển giật mình đi lại nhìn chằm chằm người ăn mày nhớ lại lúc trước Phượng Cửu kể thì càng chắc chắn hơn bước lại gần muốn gạt tóc người kia ra xem thì..

"Đế Quân tha tội là lão quản túc không nghiêm để cho nghịch tử này làm càn..".

Đại trưởng lão chạy đến cung kính cúi người xin lỗi Bạch Thiển.

"được rồi hắn bị ta giáo huấn thế là được rồi việc chúng ta hiện giờ là chống địch không phải là nội bộ tranh đấu..".

Bạch Thiển quay lại nhìn đại trưởng lão nói nhẹ...

Người ăn mày kia cười nhẹ lùi lại rồi hòa vào đám đông vô hình vô dáng..

"hả..".


Bạch Thiển giật mình nhìn lại không thấy người ăn mày thì biết mình hụt bực tức cắn răng nhị xuống lầm bầm mắng Hàn Hạo gian sảo.
Đăng bởi: